Khi tôi đến nhà dì, tôi thấy nhà dì không có ai. Dì đưa tôi lên phòng và bắt đầu hỏi – hôm đó con xem gì vậy? Mông tôi nổ tung khi nghe điều đó…đúng như tôi nghĩ. Tôi phải nói với dì như thế nào bây giờ, tôi không thể hiểu được gì cả. Tôi đồng ý và nói – Dì ơi, con đang gọi Bharat. Người dì lắng nghe và bắt đầu nhìn tôi. Dì – Tôi biết bạn ở đây để làm gì. Em hỏi hôm đó anh thấy gì? Tôi—gì…không có gì dì! Dì – Tôi không thấy gì tốt cả… vậy sao dì lại chạy? tôi-chỉ w..w.. Dì – anh ấy đang nói dối tôi. Tôi thấy bạn đang nhìn tôi… thành thật mà nói! Tôi trở nên lo lắng và bắt đầu rên rỉ – không… không dì, con chỉ thấy… W.. TÔI.